Chỉ bấy nhiêu cũng đủ làm cho viên đô đốc Nhật nghi ngờ và tra khảo tôi rồi.Nói thế có phải là tôi bênh vực một thái độ vô tư lự trước tất cả những nỗi khó khăn không? Không.Phải, đời chỉ đòi hỏi ta có bấy nhiêu thôi.Chẳng hạn, tôi nhớ lần chúng tôi lái xe từ Albuquerque ở New Mexico tới Carlsbad.Bây giờ lại có kẻ muốn dạy khôn ta, có vô lý hay không?"ngày và đêm trên đầu y.Ông lấy ngón tay vạch mí mắt họ mà không hề tỉnh dậy.Sau, duỗi bắp chân, rồi tuần tự đến những bắp thịt khác trong cơ thể.Rồi ông ta lại ranh mãnh nói luôn: "Vả chăng, bộ răng mà cô cố tình che đậy đó, biết đâu nó chẳng làm cho cô nổi danh?" Chị Cass Deley nghe theo và không thèm nghĩ tới cái "mái hiên" của mình nữa.Còn ông hàng xóm của tôi ở trên kia thì lo lắng về giá đường đến nỗi đường vô cả huyết quản ông và suýt giết ông nữa.