Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám).Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy.Hoặc là họ sẽ thấy chẳng còn hy vọng gì ở bạn nữa (với những hiểu biết của bạn về hiểu biết của họ, bạn không tin họ có cảm giác đó nhưng cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cho giả thuyết ấy đi).Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này.Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục.Quả thật ngay với từ cách người tiêu dùng ta cũng thấy cái thị trường ấy nó đang rất ảm đạm.Như người ta đốt vàng mã thôi mà.Ai có lương tâm và danh dự của người nấy.Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa.Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết.
