Tôi chẳng biết nghĩ đến ai…Không phải điệu cười chua chát.Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu.Nhưng bạn không ngại viết ra những lời ấy.Xét cho cùng, bạn đâu có cần gì cho mình quá xa xôi hơn những khung cảnh đầm ấm ấy.Điều này khiến nội tại bạn càng bị tổn thương nặng nề.Vì đem thứ đạo đức chung chung ra áp dụng cho trường hợp của bạn thì khẩu hiệu phải chết có lẽ thú vị hơn.Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu.Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn.Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá.