Ngồi sau chiếc bàn làm việc, ngậm điếu sì gà lớn trong góc miệng, mỗi lần trông thấy mặt Amsei, ông ta nói như chó sủa: "Hôm nay không mua chi hết.Mỗi nhà bán da đều có người thay mặt mang mẫu hàng lại.Nói chung thì loài người sống mà bỏ phí ít nhiều khả năng lắm.Tôi nhất định làm cho bà ấy đương thù ghét tôi, phải có thiện cảm với tôi.Vậy tại sao ông vua thép đó thành công? Là vì ông biết dẫn đạo người.Phương pháp đó gợi lòng ngờ vực của người ta và có lẽ người ta còn khinh bỉ nữa.Trời trao ư? Không đâu.Một người học trò khác của tôi, lại vẽ vườn cho một ông trưởng tòa có danh, thấy bầy chó của ông này đẹp, khen: "Thưa ông, bầy chó của ông ngộ lắm, chắc ông được nhiều giải thưởng trong những cuộc thi chó đẹp".Mỗi lần sắp ra sân khấu, ông tự nói: "Ta mang ơn những người tới đây coi ta diễn trò.Tôi muốn bắt đầu bức thư tôi bằng câu đó.