Thành thử tôi cũng lại được nghe những lời khuyên mà ba tôi đã viết trong thư: Phải quét hết những rác rưởi chất chứa trong đầu óc tôi đi.Ở mực sâu chừng 300 thước mà bị tấn công đã là nguy hiểm rồi, nếu lại ở mực không đầy 150 thước thì đành là tận số.Bà Speer nói: "Hồi ấy tôi sung sướng nhất trong đời tôi.Như vậy thì cái bề ngoài vui tươi kia chỉ là cái vỏ của một tâm hồn chán nản, bị phiền muộn, ưu tư, ganh ghét, hờn oán dày vò! Mặt biển lặng, phản chiếu màu trời rực rỡ đấy, nhưng dưới đáy có những lượn sóng ngầm đủ sức cuốn cát và lay đá.Bộ thần kinh của ông xúc động mạnh quá, lòng tin tưởng tiêu tan.Ông lại kể những khó khăn của ông để truyền cho những đứa con trai và con gái da đen một nền học vấn sơ thiểu, để làm cho chúng sau này trở thành những nông dân, những người thợ máy, những người bếp, những người nội trợ tốt.Tốt hơn là anh nên tập cho nó quen đi".Tôi lo sợ lắm, viết di chúc rồi nằm đợi chết.Đa số bệnh nhân là những bà nội trợ dễ bị xúc động.Tôi không có thì giờ nghĩ tới tôi, lo lắng cho tôi nữa".
