Chỉ vì chữ vì mà nhân loại bị ghét lây.Mà bác ta có tin hay không chẳng phải vấn đề then chốt.Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ.Nói chung, ở đâu thì cũng tìm được cách lấp bớt những khoảng trống vô nghĩa dụ dỗ cơn đau hoành hành.Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy.Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một.Một là ông tuyên bố từ giã nghiệp văn.Bắt đầu sắp đặt đến thái độ.Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén.Và khuôn mặt dường không cảm xúc.