Arnold cũng học được một bài học như vậy trong cánh đồng xứ Illinoi.Bà nói về các cô em, các ông anh của bạn, có cả chục người, phải không bạn?).Câu chuyện ông kể lại dưới đây trong một lớp giảng của tôi ở Nữu Ước, đã được ban giám khảo của trường chấm thưởng:"Ngón tay của định mạng khi đã viết rồi thì biến mất.Tôi ngó tay tôi chỉ thấy còn da với xương.Nhớ lại lúc ấy chưa được ai khuyên "tốp nỗi lo lại", nhưng tôi đã hành động đúng như vậy.Không ai làm được việc đó hết, trừ phi chính bạn, Nhưng điều mà tôi có thể làm được là chỉ cho bạn biết những người khác trừ 50% nỗi lo của họ ra sao - còn bạn phải tự trừ nỗi lo của bạn!Vì vậy, khi bọn trẻ trở về nhà, bà liều quỳ xuống vệ hè, dí mắt xuống đất để dò những nét phấn.Lần đầu họ bóp lực kế trong hoàn cảnh thông thường.Ông đi từng cửa, kéo chuông.
