Hai chị em cùng phấn đấu.Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500.Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng.Bạn sẽ không trình bày nhiều.Con mèo lại sán vào tôi.Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc.Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy.Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng.Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu.Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng.
