Vứt béng cái chuyện này đi.Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục.Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30.Nhìn cái chết tiến lại mà nhếch cười cay độc: Không còn nơi nào lạnh hơn nơi này nữa đâu.Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người.Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng.Hắn không thể tự tha thứ cho mình.Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì.Giữa chúng tôi, những người thân, có một cuộc chiến, bên này nhân nhượng, bên kia càng lấn tới.Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai.
