Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy.Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy.Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả.Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa.Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác.Tôi tụt khăn trải lên băng ghế bảo để đỡ nóng.Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm.Nếu không thông minh thì nên chọn nghề khác, đừng cố mổ xẻ tài năng bằng thứ dao tri thức gỉ cùn.Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết.Ông cụ rất phấn chấn.