Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết.Hết 2 phút rồi mà chưa nhớ ra.Miệng họ mặc kín mít áo quần.Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta.Chuyện này chả cần thanh minh làm gì.Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi.Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng.Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình.Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được.Chỗ còn lại trong tủ thì không nỡ giết.
