Đêm nay viết, ngại thay bút mới.Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn.Cũng có thể là khuôn mặt cũ.Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt.Không biết bác có nhớ chuyện này không.Ôi, thói quen của con người.Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu.Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông.Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta.Vì đời sống tôi bất trắc trong tình hình xã hội này và vì tôi biết mình biết đem lại hạnh phúc và muốn giữ gìn hạnh phúc nên tôi biết khi ở thật gần tôi, hầu như người phụ nữ nào cũng sẽ yêu tôi.