Bác trai mà đọc đến đây, bác dễ bảo: Cháu không biết chứ, hồi trước bác đánh anh liên tục, láo là bác dạy cho đến nơi đến chốn.Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ.Chúng ta có hai cái rỗng.Thôi, cứ chiều cái dạ dày.Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi.Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác.Ông anh cứ kéo cửa vào, mãi không mở được, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh.Tôi ngồi như tượng đá.Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này.