Tôi biết rằng theo lệ bạn có một giờ (mà sự thực thì thường là giờ rưỡi) vào giữa trưa để ăn cơm.Ở đây tôi chỉ muốn nhắc các bạn bẩm sinh không yêu văn rằng không phải chỉ có văn chương là nguồn độc nhất để hiểu biết.Than ôi! Tôi không giúp bạn được việc ấy.trong chương trước, tôi đã kể tên Marc Aurele và Epictete.Nó là hình thức cao nhất của văn chương.Tôi lại đón bạn khi bạn ở sở ra.Còn lý trí, nó chỉ giữ trong đời ta một chỗ nhỏ nhoi.Điều tôi muốn khuyên bạn là hồi 6 giờ chiều bạn nên nhìn thẳng vào sự thật, nhận rằng mình không mệt (bởi vì bạn quả thực không mệt, bạn biết vậy mà) và thu xếp làm sao cho buổi tối khỏi bị bữa cơm cắt ra làm hai đoạn.Thành thử có hàng chục vạn giờ mất đi như vậy mỗi ngày chỉ vì người ta ít nghĩ đến thì giờ lắm, không bao giờ đề phòng để khỏi đánh mất nó.Bây giờ thì tôi hết mắc cỡ rồi.
