v…có những lúc gặp tình huống rối beng và phức tạp, tôi vắt óc suy nghĩ “có vấn đền quái quỉ gì ở đây nhỉ ? không biết có phải la sau bao năm làm trên máy bay mà tôi thuộc nằm lòng chúng rồi hay không, nhưng tôi thường cả cảm giác là mình chỉ việc nhặt ra chỗ hỏng hóc đó thôi.Họ ngại học hỏi và phát triển.100 phần trăm – 0% chỉ sự việc nào đó sẽ không bao giờ xảy ra, và 100% biểu thị việc đó chắc chắn xảy ra – thì khả năng đạt được một hoài bão nào đó của bạn là bao nhiêu? Ví dụ, khả năng bạn sẽ vui vẻ tuyệt vời trong kỳ nghỉ sắp tới là mấy phần trăm – 20%?50%? hay 70% tôi rất háo hức muốn so sánh niềm mong đợi của người may mắn, người không may và người trung hòa, vì vậy, tôi hỏi tất cả những người tham gia nghiên cứu về khả năng gặp những điềue tích cực trong tương lai của họ.người khác tự nghĩ ra những kỹ thuật đặc thù để thúc ép bản thân gặp gỡ những típ người khác nhau.Khám phá này không thể đánh đồng như sự ăn may, bởi vì các nhà tâm lý học đã khám phá ra hiện tượng này lập đi lập lại biết bao lần, cả bên trong lẫn bên ngoài phòng thí nghiệm.Và đó là cách mà mọi việc diễn ra.Người ta hay bảo tôi: “ ô, tiệc vui quá, bạn tổ chức tiệc vui thật” tôi mời rất nhiều người khác nhau.rồi nhìn xoáy vào quả cầu pha lê, mỉm cười và nói rằng tương lai của bạn sáng sủa.Vì muốn chơi nổi nên tôi quyết định trèo lên bức tường.Tương tự như vậy, nghiên cứ may mắn của tôi minh họa tiềm năng của sự biến đổi.