Với bác gái, tôi không dám im lặng khi bác hỏi.Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm.Hắn biết vì hắn đã từng.Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba.Bác tôi bảo: Chào chú đi con.Còn tôi, chưa đến lúc.Hai chuyện này khác nhau.Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra.Dù cái sự ôm ấp, vuốt ve này chỉ đơn giản là những biểu hiện thân thiện.Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó.
