Tôi tin bây giờ tôi đã nhận được chân giá trị của đời sống.Nhưng tôi không biện vào bảng thống kê một số bảo đảm đáng giá 750.Ngay đến nay, tôi vẫn sung sướng đã được nằm tĩnh dưỡng trong một năm,vì đó thực sự là một năm hạnh phúc và hết sức hữu ích.Rút cục, sau một năm tự giày vò tấm thân, tôi phải nhận cái tình thế mà ngay từ lúc đầu tôi đã không có cách nào cải thiện cả.Mà cũng không xin: "Chúa thương con với.Khó mà tưởng tượng ông hiệu trưởng trường Đại học Yale là một người tầm thường.Một vũ trụ mới, đẹp và thú vị biết bao nhiêu hiện ra trước mắt bà.Nhà chồng tôi cố tập cho tôi lịch thiệp bao nhiêu, chỉ làm cho tôi e lệ bấy nhiêu.Tôi khỏi bệnh đã được chín năm và tôi lại sống cuộc đời hoạt động và hữu ích.Nhưng nhà tôi bình tĩnh nói: "Này mình, chúng ta đi lần này có nhiều người dẫn đường.