Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau.Và bạn nhận ra sống trong môi trường những người bình thường, bạn vừa phải tự phá bỏ những định kiến họ rót vào mình mà lại vừa phải biết ơn họ.Cũng vì thế mà anh đâm lười đọc truyện.Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống.Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng.Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục.Người ta, người ta lấy đấy chứ.Mà không xuyên sang tai bên kia.Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi.Cháu phải nghiêm khắc với mình và sửa ngay.